Review documentary:Titicut Follies (1967) vietsub
Tôi tin rằng những sinh viên yêu thích phim tài liệu sẽ quen thuộc với Frederick Wiseman, hầu như mọi bộ phim tài liệu do bậc thầy này sản xuất đều được đánh giá là kiệt tác. Do đó, nhiều tác phẩm của ông nằm trong danh sách phải xem của sinh viên phim tài liệu và điện ảnh.
Ngoài ra, ông còn là một tác giả viết rất nhiều, cho đến nay ông vẫn viết với tốc độ đáng kinh ngạc là một cuốn tiểu thuyết mỗi năm. Bạn phải biết rằng phim tài liệu độc lập khác với phim thương mại hoặc phim thời sự thông thường, từ khâu lên ý tưởng đến tìm nguồn tài trợ, quay phim và chỉnh sửa hậu kỳ cuối cùng, công việc thường do một nhóm nhỏ đảm nhận. Thậm chí, bản thân ông còn tự khen mình là một người làm phim tài liệu rất, rất chăm chỉ, dù đã gần 90 tuổi nhưng điều quan trọng nhất mỗi ngày là công việc.
Là một nhà làm phim tài liệu độc lập, anh ấy sẽ luôn tập trung vào một chủ đề rộng lớn. Ví dụ, các tác phẩm của Wiseman xoay quanh các tổ chức quốc gia khác nhau làm chủ đề.
Điều này liên quan đến kinh nghiệm cá nhân của anh ấy, vì anh ấy học chuyên ngành luật ở trường đại học, những ngày đầu anh ấy cũng làm nghề liên quan đến luật và từng là giảng viên luật ở trường đại học. Sau đó, ông nhận thấy rằng sẽ rất hữu ích cho sinh viên nếu có tài liệu video trong các bài giảng có thể cho phép sinh viên xem các thể chế xã hội hoạt động như thế nào. Bằng cách này, anh ấy bắt đầu quay bộ phim của riêng mình.
Mục tiêu đầu tiên của anh là nhà tù tâm thần ở Massachusetts, Mỹ và anh đã hoàn thành tác phẩm đầu tiên của mình - “Titicut Follies”.
Hỗn loạn, bóng tối, dị dạng... đó là những từ hiện ra trong đầu tôi sau khi xem phim.
Đây là tác phẩm Wiseman đầu tiên tôi xem, và giống như những tác phẩm khác, nó tập trung vào các thể chế xã hội của Mỹ. Qua lăng kính, Wiseman mô tả cho chúng ta thấy xã hội Mỹ trong thế kỷ 20 trông như thế nào. Trong bộ phim tài liệu này, đạo diễn sử dụng những thước phim cầm tay để đưa khán giả vào một nhà tù tinh thần thực sự.
Những cảnh biểu diễn ca nhạc trong tù và cảnh những người tù tâm thần được đan xen và gắn kết với nhau, thể hiện cuộc sống đời thường trong tù mà tác giả nhìn thấy.
Đây là một chủ đề rất nhạy cảm. Trước hết, những người mắc bệnh tâm thần, hay những người điên như chúng ta thường gọi, là một nhóm hoàn toàn bị gạt ra ngoài lề xã hội. Tác giả phim tập trung vào một nhóm đặc biệt hơn, bị giam giữ bởi những tù nhân mắc bệnh tâm thần. Tập trung vào những nhóm phải đối mặt với những hoàn cảnh không thể tưởng tượng được, tôi đã mở rộng tầm mắt nhìn thấy một thế giới mà tôi chưa hề biết đến.
Đây thường là điểm khởi đầu hoặc mục đích của việc làm phim tài liệu về một nhóm. Tất nhiên, phim tài liệu trước hết phải là một tác phẩm nghệ thuật, thứ hai nó còn phải có khả năng kết nối nghệ thuật và xã hội.
Wiseman là bậc thầy về biên tập, ông thường hoàn thành việc quay một bộ phim trong thời gian từ 3 đến 6 tuần, điều này tương đối hiếm khi làm phim tài liệu. Nhưng anh ấy sẽ mất một năm để hoàn thành công việc biên tập.
Ông khẳng định công việc biên tập phim tài liệu cũng tương tự như quá trình viết lách của các nhà văn, chỉ khác là phim tài liệu tạo ra những câu chuyện dựa trên chất liệu có thật.
Mặc dù "Titicut Follies" là tác phẩm đầu tay của Wiseman nhưng nó đã thể hiện kỹ năng biên tập phi thường của ông: chặt chẽ và rất nguyên bản. Trong 84 phút, Wiseman đã sử dụng rộng rãi kỹ thuật biên tập song song, thông qua sự kết hợp và tương phản của những cảnh này, ông cho thấy một cách ẩn dụ rằng những người cai ngục đối xử với tù nhân như thể họ là người chết, và tù nhân trong nhà tù tâm thần không có nhân quyền gì cả.
Ví dụ, có cảnh tù nhân Jim đang bị hai lính canh thẩm vấn. Trong quá trình chỉnh sửa hậu kỳ, Wiseman đã chèn một cảnh tang lễ vào.
Một ví dụ khác là việc chỉnh sửa xen kẽ các cảnh trong các buổi biểu diễn âm nhạc và trạng thái bình thường của nhà tù. Kiểu biểu diễn này được gọi là chương trình của người điên, là một vở nhạc kịch của Mỹ, và "người điên" đã ám chỉ một người điên. Đạo diễn cố tình so sánh nhà tù với thế giới của một kẻ điên. Mọi người ở đây, kể cả nhân viên, đều là những kẻ bệnh hoạn.
Sự lựa chọn cảnh của tác giả tinh tế nhưng rõ ràng. Ví dụ, thường chỉ có những mệnh lệnh và những lời nói gay gắt được trao đổi giữa cai ngục và tù nhân mà không có đối thoại. Những người cai ngục hoàn toàn coi thường và xúc phạm tù nhân, những người tù chỉ là nô lệ cho họ. Lúc này, đạo diễn sẽ dùng góc quay để thể hiện hai đẳng cấp rõ rệt, giống như một sự phân loại dã man không có nhân quyền.
Tôi nhớ đến một cảnh thẩm vấn: người thẩm vấn trực tiếp hỏi người tù những câu hỏi rất riêng tư liên quan đến đời sống riêng tư của gia đình anh ta với lý do nhà tù sẽ giúp anh ta thay đổi cuộc đời và bắt đầu một cuộc sống mới. Khi quay cảnh này, đạo diễn chọn cận cảnh ngược để thể hiện nét mặt của họ, sử dụng kỹ thuật dựng phim để châm biếm những người thẩm vấn.
Đạo diễn còn thêm vào cảnh người tù khỏa thân hoàn toàn, cố tình đối chiếu hành vi của người cai ngục với tội lỗi của người tù. Khi người thẩm vấn hỏi tù nhân, "Điều này có khiến anh cảm thấy tội lỗi không?", đạo diễn trả lời bằng cảnh quay một tù nhân khác bị bác sĩ nhà tù cắt bỏ dây thanh quản. Tôi tin rằng giám đốc đã đặt câu hỏi lại cho người thẩm vấn này.
Mặc dù chủ đề đen tối nhưng mỗi lần xem bộ phim tài liệu này, tôi có cảm giác như đạo diễn đã sử dụng ống kính và cách dựng phim để dàn dựng một trò hề điên rồ cho chúng tôi.
next>>>harry potter 5